Bài 2 – Các Thành Phần Chính Trong Macro Fanuc

1. Tổng quan về cấu trúc chương trình Macro Fanuc

Một chương trình Macro Fanuc được xây dựng dựa trên các thành phần chính như số hiệu chương trình, biến, câu lệnh điều khiển, và các lệnh G-code/M-code. Hiểu rõ các thành phần này là bước đầu để tạo ra các chương trình Macro hiệu quả.


2. Cấu trúc cơ bản của một chương trình Macro Fanuc

O1234 (Tên chương trình)
#1 = 50 (Khai báo biến)
G0 X#1 Y100 (Lệnh di chuyển sử dụng biến)
M30 (Kết thúc chương trình)

  • O1234: Số hiệu chương trình (Program Number). Mỗi chương trình có một số hiệu duy nhất.
  • #1 = 50: Khai báo và gán giá trị cho biến.
  • G0 X#1 Y100: Câu lệnh điều khiển máy, trong đó giá trị #1 được thay thế bằng 50.
  • M30: Lệnh kết thúc chương trình.

3. Các loại biến trong Macro Fanuc

Biến là thành phần quan trọng trong Macro Fanuc, cho phép lưu trữ và xử lý giá trị số. Dưới đây là các loại biến chính:

a. Local Variables (#1 – #33)

  • Phạm vi sử dụng: Chỉ tồn tại trong chương trình gọi Macro.
  • Ứng dụng: Dùng để truyền tham số giữa các chương trình.
  • Ví dụ:

O1000
#1 = 100 (Khai báo biến cục bộ)
G0 X#1 (Di chuyển đến X=100)
M30

b. Common Variables (#100 – #199)

  • Phạm vi sử dụng: Có thể được sử dụng xuyên suốt trong tất cả các chương trình.
  • Ứng dụng: Lưu trữ giá trị cần dùng lại hoặc chia sẻ giữa các Macro.
  • Ví dụ:

#100 = 50 (Gán giá trị 50 cho biến chung #100)
G0 X#100 (Di chuyển đến X=50)

c. System Variables (#500+)

  • Phạm vi sử dụng: Đọc và ghi dữ liệu hệ thống, ví dụ vị trí trục, số lượng sản phẩm, hoặc trạng thái máy.
  • Ứng dụng: Tích hợp Macro vào quá trình kiểm soát tự động.
  • Ví dụ:

#500 = 0 (Đếm số chi tiết sản xuất)
#500 = #500 + 1 (Tăng biến đếm mỗi khi hoàn thành một chi tiết)

4. Hàm số học trong Macro Fanuc

Macro Fanuc hỗ trợ các hàm toán học để xử lý dữ liệu, bao gồm:

  • Cộng, trừ, nhân, chia: +, -, *, /.
  • Lũy thừa: [x**y].
  • Căn bậc hai: SQRT[#x].
  • Hàm lượng giác: SIN[#x], COS[#x], TAN[#x].
  • Ví dụ: Tính tọa độ điểm trên đường tròn:

#1 = COS[30] * 50 (X = cos(30°) * bán kính)
#2 = SIN[30] * 50 (Y = sin(30°) * bán kính)
G0 X#1 Y#2

5. Điều kiện và vòng lặp cơ bản

  • Điều kiện (IF): Cho phép kiểm tra và đưa ra quyết định.
  • Vòng lặp (WHILE): Thực hiện lặp lại một nhóm lệnh đến khi điều kiện dừng được đáp ứng.
  • Ví dụ:

#1 = 0
WHILE [#1 LT 5] DO1
G0 X[#1 * 20] (Di chuyển đến các điểm cách nhau 20mm)
#1 = #1 + 1 (Tăng biến lặp)
END1

6. Ví dụ minh họa: Lập trình di chuyển tuyến tính với Macro

Yêu cầu: Tạo chương trình để di chuyển tới 3 vị trí liên tiếp cách nhau 50mm trên trục X.

O2000 (Chương trình di chuyển tuyến tính)
#1 = 3 (Số lần di chuyển)
#2 = 50 (Khoảng cách giữa các điểm)
#3 = 0 (Vị trí bắt đầu)

WHILE [#1 GT 0] DO1
G0 X#3 (Di chuyển đến vị trí hiện tại)
#3 = #3 + #2 (Cập nhật vị trí tiếp theo)
#1 = #1 - 1 (Giảm số lần lặp lại)
END1
M30

Giải thích:

  • Biến #1 đại diện cho số lần di chuyển còn lại.
  • Biến #2 là khoảng cách giữa các điểm.
  • Vòng lặp WHILE đảm bảo chương trình thực hiện đủ 3 lần di chuyển.

7. Kết luận

Hiểu rõ các thành phần cơ bản trong Macro Fanuc là bước đầu tiên để tạo ra các chương trình tự động hóa CNC hiệu quả. Với các kiến thức về biến và hàm toán học, bạn đã sẵn sàng để chuyển sang bài học tiếp theo: “Cách sử dụng biến trong Macro Fanuc”!

You cannot copy content of this page